Tình đã chết trong ta muôn thế kỷ
Yêu mà chi lưu dấu bụi thời gian
Người biết chăng từ ấy cõi thiên đàng
Mây che khuất nhớ nhung trời lãng mạn
Xin cho ta cửa Thiên Đàng rực sáng
Để tình ta muôn kiếp cõi hư vô
Cõi địa đàng ân ái chỉ là mơ
Là bọt biển sóng xô triều biển động
Lửa ân aí cõi phàm phu dục vọng
Chỉ là mơ lại cùng với thơ thơ
Viết cho người ngơ ngẩn ngẩn cùng ngơ
Để say đắm những vần thơ nghiệt ngã
Tình là thế tình yêu không thể tả
Đau thương còn quá sá kiếp nhân sinh
Ôi giàu sang cũng giết chết ái tình
Bởi là cõi vinh hoa đời giả tạm
Xin cho ta cõi Thiên Đường sáng lạng
Để hồn ta muôn kiếp ngủ trên mây
Hết trăm ta về cõi Bồng Lai
Dứt cõi khổ trần ai là cõi mộng
Ôi thế gian cõi địa đàng rất mỏng
Trăm năm rồi tàn cỗi mấy ai ưa
Chỉ một thời còn trẻ được làm vua
Quanh ta đó biết bao nàng công chúa
Tình chỉ đẹp thời vàng son một thủa
Nay đã tàn còn chi nữa đâu em
Ta chỉ còn đây còn một trái tim
Tim đau xót trái tim đầy máu lệ
Ai trẻ trung một thời rồi cũng thế
Khóc thương đời mưa lệ đổ đêm thâu
Thôi hết rồi thời oanh liệt còn đâu
Vì tất cả búa thời gian tiêu diệt !
Ai cũng sống một thời rồi sẽ chết
Đau thương còn phủ lấp cả trần gian
Để hôm nay ta ngồi đó mơ màng
Bao đau khổ là mồ chôn dĩ vãng....!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét